Là cảm giác được trở về những ngày vô tư cũ…
Dưới những tán mận nở hoa trắng tinh, tụi nhỏ túm lại chơi với nhau, đu trên mấy cành cây, nói cười tíu tít. Nụ cười của mấy đứa nhỏ miền núi nhìn “trong” dễ sợ. Mình lại là đứa rất dễ “phải lòng” với những nụ cười như thế. Mình cho tụi nhỏ mượn cây đàn ukulele. Mấy đứa hiếu kỳ rủ nhau túm đầu lại xem.Tự nhủ là mùa mận hậu khoảng tháng 4 năm sau nhất định phải quay lại đây.





Đó là những hình ảnh mình nhớ nhất về chuyến Mộc Châu. Mình và một người bạn đã rủ nhau xách xe máy đi Mộc Châu vào khoảng thời gian hoa mận đang nở trắng trên các triền núi. Thời điểm chúng mình đi là vào tháng 12, thời tiết cũng khá lạnh. Chúng mình đi theo hướng QL6, từ Hà Nội – Hòa Bình – Mộc Châu, đây là cung đường không quá khó đi tuy nhiên vào khoảng thời gian này, đoạn đường từ đèo Thung Khe đến huyện Vân Hồ thì thường xuyên có sương mù dày đặc, tầm nhìn ngắn nên chúng mình phải đặc biệt chú ý quan sát khi di chuyển. Quãng đường từ Hà Nội đến Mộc Châu khoảng 200km, di chuyển sẽ mất khoảng 4-5 giờ đồng hồ. Chúng mình đến thị trấn nông trường Mộc Châu vào buổi trưa, nhận phòng tại homestay, nghỉ ngơi, ăn trưa để chuẩn bị cho cả buổi chiều khám phá.
Ở Mộc Châu có rất nhiều homestay xinh xắn, hòa hợp với thiên nhiên. Bạn có thể lựa chọn trải nghiệm ở Bơ House, Nhà Ta Homestay, The November, Hillside House, Mama’s House,…Giá phòng dorm tại các homestay này dao động khoảng 100,000 VND, các phòng riêng giá dao động khoảng 450,000 VND – 900,000 VND tùy theo. Lần này đến Mộc Châu thì chúng mình lựa chọn Mama’s House với một khu vườn rất xinh tươi. Về ăn uống thì bạn có thể thử các món ăn địa phương như bê chao, cá suối, rau cải mèo, cơm lam,…hoặc có thể đặt lẩu nướng ăn tại homestay.







Một trong những điểm đến nhất định phải ghé thăm khi đến Mộc Châu là bản Pa Phách. Pa Phách là một bản nhỏ nằm giữa cao nguyên Mộc Châu. Bản đẹp nguyên sơ, không có sóng điện thoại, không có wifi. Đường lên Pa Phách khá khó đi, vượt qua những con dốc dựng đứng, có đoạn đường đất rất nhiều đá to lởm chởm. Mùa này Pa Phách đang có hoa cải trắng, hoa mận cũng đang nở lác đác. Hai bên đường là những triền cải trắng tinh khôi, những vườn mận, những vạt hoa dã quỳ, những chú ngựa thung thăng gặm cỏ dưới ánh nắng trong veo của chiều đông. Hương hoa cải trắng trên các triền núi thơm nhè nhẹ. Ở Pa Phách, mình gặp mấy em nhỏ dễ thương. Các em rất lễ phép và thân thiện, rủ chụp ảnh cái là cười thật tươi.


Chạy xe giữa những đồng cỏ và đồi chè Mộc Châu
Mình cảm nhận được sự tự do.
Chiều tối hôm trước, lúc chạy xe về từ bản Pa Phách, chúng mình được chiêm ngưỡng cảnh hoàng hôn siêu đẹp của Mộc Châu. Những đồng cỏ rộng mênh mông, một màu xanh trải dài ngút tầm mắt. Mộc Châu lúc đó chỉ có 3 gam màu – màu xanh bao la của đồng cỏ, màu hồng phía cuối chân trời và một nền trời xanh.

Sáng hôm sau, chúng mình nhanh chóng thu dọn đồ và di chuyển đến Làng chè và Thung lũng mận Nà Ka. Cả đoạn đường thơm mùi chè xanh, phóng tầm mắt ra xa là những hàng chè thẳng tắp. Chúng mình đi bộ xuyên qua những đồi chè còn ướt sương, phóng tầm mắt ra xa thấy các cô chú công nhân của nhà máy đang thu hoạch chè ở đồi chè bên cạnh. Một bầu không khí tươi mới.





Mộc Châu về đêm
Thời tiết ở Mộc Châu rất lạnh, càng về đêm nhiệt độ càng xuống thấp. Mình rủ bạn mình ra vườn đi dạo và chụp linh tinh khi anh chị chủ homestay đang thu dọn bàn ghế ngoài vườn.
Bầu trời Mộc Châu ban đêm thật nhiều sao, chứ không có đỏ hoe như trời ở Hà Nội. Những cây mận nở hoa trắng tinh khôi trong đêm, tỏa hương dễ chịu. Trở về phòng, rúc mình vào chăn ấm, đọc vài trang sách, mình cố gắng lắng nghe và cảm nhận những âm thanh của Mộc Châu. Là tiếng gà gáy sớm, là tiếng ngỗng đập vào vách núi rồi vọng lại, là tiếng chó sủa, tiếng anh chị chủ home khép nốt những cánh cửa cuối cùng, là đâu đó giọng Sài Gòn dễ thương của mấy anh chị đang thủ thỉ về tình hình nở hoa ở các vườn mận.
Mộc Châu và những cuộc gặp gỡ
Là cô bán chè của Tổng công ty chè người Thái Bình, cô lên Mộc Châu để làm công nhân. Là “Chú Nà Ka” – chúng mình lưu số chú trong điện thoại như vậy vì gặp chú ở thung lũng mận Nà Ka, chú cũng ở từ Hà Nội lên Mộc Châu với bộ máy hơn 200 triệu và đủ thứ đồ nghề như studio, chú hài hước và nhiệt tình chụp tặng chúng mình mấy kiểu ảnh mà làm chúng mình cười bể bụng. Là những đứa nhỏ đáng yêu, lễ phép ở Pa Phách không sóng điện thoại, không wifi,…


Mình muốn có những góc nhìn đa dạng về thế giới xung quanh. Mỗi cung đường, mỗi câu chuyện trong mỗi chuyến đi, những con người mình gặp, mình đều ghi lại tất cả, để lấy đó làm hành trang trên hành trình trưởng thành. Vì suy cho cùng, mình cũng chỉ là một người trẻ đang trên hành trình học làm người lớn – một người lớn tử tế, hạnh phúc, giàu có về trải nghiệm và trách nhiệm với mọi người xung quanh
Nếu đến Mộc Châu thì bạn không nên bỏ lỡ:
Trần Thu Hiền